Translate

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

Chuyện xưa nhưng không xưa




Sau năm 1975, khi lũ việt cộng về ăn cướp thì gia đình tôi bị chúng đày đọa thê lương, đau thương thê thảm. Chúng bao vây kinh tế gia đình tôi, không cho công ăn việc làm dù chỉ là việc làm cu li của việt cộng. Gia đình tôi bán lần bàn, tủ, bộ salon, chén bát sứ loại mắc tiền nhất rồi đến áo quần, đồ trang sức của mạ tôi. Bán tất cả không còn gì nữa để bán thì phải đi kinh tế mới mà thôi, hết đường lựa chọn.


Nơi mà việt cộng đưa gia đình tôi và nhiều gia đình “thấp cổ bé miệng” ở Đà Nẵng đi kinh tế mới là một vùng rừng núi hoang vu, nơi mà đám Fulro người Thượng sinh sống. Chủ trương của lũ việt cộng khốn nạn ngu đần ở chỗ dùng dân để “đẩy lùi” Fulro – cũng giống như bây giờ chúng trao cờ máu và hình tên hồ chí minh cho ngư dân để “chống” lũ ăn cướp tàu cộng. Chắc đây là chủ trương khốn nạn, lưu manh, ngu  đần, mất nhân tính nhất trong lịch sử Việt Nam mà chỉ có lũ khốn nạn ăn cướp việt cộng mới nghĩ ra, cả khi thời phong kiến cũng chưa hề xảy ra lần nào cả.

Đám Fulro cứ nghĩ người dân kinh tế mới về chiếm đất của chúng nên thỉnh thoảng kéo quân về và đốt nhà, giết người, đau khổ vô cùng tận. Những người dân kinh tế mới vô rừng chặt tre, lồ ô về làm nhà, gặp Fulro là chúng bắt và giết rất man rợ. Cây lồ ô chúng vạt nhọn trên đầu đâm người dân bị chúng bắt từ đít lên đầu. Những cái chết rất là đau thương tức tửi, nghĩ đến là rùng mình. Gia đình tôi sống một thời gian chịu không nổi sự khổ cực và Fulro, nửa đêm bỏ cả nhà cửa và đồ đạc luồn rừng trốn khỏi vùng kinh tế mới của lũ ăn cướp việt cộng.

Tội ác của lũ  ăn cướp việt cộng, của thằng khốn nạn lưu manh hồ chí minh là một tội ác ghê tởm trời không dung, đất không tha.


Phi Vũ

Không có nhận xét nào: