Ngày tôi mới sang
Mỹ, tôi có khá nhiều điều băn khoăn. Ở Việt Nam lũ cầm quyền việt
cộng dĩ nhiên là lũ lưu manh, gian ác, khốn nạn, mất nhân tính nhưng
người dân lại khác, vẫn còn nguyên
vẹn tình làng nghĩa xóm có từ thuở tổ tiên lưu truyền lại. Sang Mỹ
rồi, thì rõ ràng là “đèn nhà ai nhà nấy rạng” mà thôi. Có vấn đề
gì trục trặc hàng xóm không giúp đỡ, chỉ còn cách bấm 911 để nhờ
cảnh sát Mỹ. Mà cảnh sát ở đây rất là gần gũi, thân thiện với dân
chứ không phải như lũ công an việt cộng tàn ác, bất nhân. Sống như
vậy riết rồi cũng quen.
Bây giờ nhìn lại
đất nước Việt Nam, sau một thời gian dài sống với lũ việt cộng
dường như là những đức tính tốt đẹp, truyền thống tốt đẹp của dân
tộc đã dần dần phôi pha thậm chí
một số lớn người dân cũng trở nên gian manh như lũ việt cộng. Người ta
đua nhau làm giàu một cách bất chính, bỏ mặc đạo lý của người dân
Việt. Lấy viên than pin đã hết đem ra xay nhỏ trộn vào cà phê để cà
phê có màu đen sậm. Trộn ny lông vảo gạo rồi đem ra thị trường bán. Lũ
bán thuốc giả đưa tiền cho cán bộ y tế việt cộng để chúng được
quyền cung cấp thuốc giả cho bệnh nhân. Người bệnh vào bệnh viện mà
không có thủ tục đưa tiền đầu tiên thì dù có đau đớn oằn oại cũng
chẳng được bác sĩ ngó ngàng đến...thôi thì thiên hình vạn trạng đủ
thứ chuyện, nói hoài cũng không bao giờ hết.
Chính lũ việt
cộng đã đưa đất nước và dân tộc đến chỗ đau thương như thế này. Mà trăm
tội cũng bởi tên hồ chí minh đã vác chủ nghĩa cộng sản bất nhân,
khốn nạn về làm hại đất nước và dân tộc Việt Nam.
Phi Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét