Cũng đã bốn mươi năm trôi qua, thời gian cũng đã rất là dài so với một đời người. Trong thời gian gần đây, Cộng Sản Việt Nam cũng đã hô hào quên đi quá khứ để hướng về tương lai, nhưng có mấy ai có thể quên được khi hàng ngày vẫn nhìn thấy đồng bào trong nước vẫn còn chìm ngập trong bao nỗi oan khiên. Hoà hợp hoà giải làm sao được khi chính người dân trong nước Việt vẫn phải chịu bao cảnh đọa đày, bao niềm cay đắng!
Trong thời gian vừa qua, Cộng đồng người Việt tỵ nạn Cộng Sản ở hải ngoại cũng đã nỗ lực đấu tranh rất là nhiều. Chúng ta cũng đã có những thành tựu nhất định, nhưng những thành tựu đó vẫn còn rất khiêm tốn. Chúng ta cũng thường hay đi biểu tình chống Cộng Sản khi có phái đoàn Cộng Sản tử trong nước ra hải ngoại. Chúng ta cũng đã nỗ lực trong việc sử dụng lá phiếu của mình để làm áp lực những vị dân cử địa phương ủng hộ chúng ta trong những nghị quyết về cờ vàng, về vấn đề công nhận ngày ba mươi tháng tư hàng năm là ngày tưởng niệm chính thức nơi địa phương của chúng ta cư ngụ. Nhưng những việc làm này cũng chưa đủ, giặc thù Cộng Sản vẫn còn ngồi xổm lên trên luật pháp của chính chúng đặt ra để chà đạp lên quyền làm người, chà đạp lên nhân phẩm của người dân ở trong nước. Chúng ta hô hào đả đảo Cộng Sản, chúng ta chửi Cộng Sản cho sướng miệng của chúng ta nhưng kết quả là chúng ta chỉ mỏi miệng mà lũ giặc thù Cộng Sản vẫn ung dung tàn phá quê hương, ung dung hút máu hút mủ đồng bào của chúng ta ở trong nước. Vẫn những cảnh công an côn đồ cưỡng chế ăn cướp đất của người nông dân vẫn thường xuyên xảy ra. Vẫn những cảnh lũ công an giao thông công khai ăn tiền của những người lái xe mà thường xuyên được quay lại thành những video clip và được tung lên trên internet. Nhìn thấy bao nhiêu cảnh xót xa đau lòng mà chúng ta bất lực.