Translate

Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Cầu mong



Đêm ba mươi xem tuồng cải lương
Vua Quang Trung đại phá quân Thanh
Lòng cảm động không ngăn được nước mắt
Tiền Nhân Việt sao quá đỗi hào hùng
Tôi đã khóc khi quê hương hiện tại
Đang bên bờ vực thẳm tử sinh
Chỉ cầu mong hồn thiêng sông núi
Hãy phù hộ cho Tổ Quốc Việt Nam



PV

Có phải đó là em


Có phải đó là em
Ngày cuối năm mơ màng
Ta bên ly rượu đắng
Hồn đã bay xa xa

Có phải đó là em
Ta mộng mị  sầu dâng
Không biết có phải em
Nên thơ ta ngừng ngập...

Ta bên ly rượu đắng
Em lại mỏi mòn xa
Nên xuân này ta lỡ
Lỡ cuộc tình ta mơ..,.


Phi Vũ

Ngày cuối năm.



Hôm nay là ngày cuối năm ở xứ người. Ở Việt Nam hiện tại, trong thời điểm này, nhà nhà, người người cùng nhau chờ đợi để đón Giao Thừa, trong thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, thời khắc mà theo phong tục cổ truyền của dân tộc Việt Nam chúng ta là thời khắc huyền diệu nhất, thời khắc đưa tiễn năm cũ và hân hoan chào đón năm mới với nhiều ước vọng, nhiều niềm tin rằng năm mới sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn. Chiếc mâm hoa quả để đón Giao Thừa cũng là niềm ước mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến cho gia đình trong năm mới. Ở tiểu bang California, nơi chúng tôi đang sinh sống thì cũng phải chờ thêm gần 16 tiếng đồng hồ nữa mới là Giao Thừa.

Nhìn trở lại một năm đã qua, điều mà ai ai cũng cảm thấy xúc động là cái chết của anh Đặng Ngọc Viết đã tự bắn vào mình sau khi đã bắn vào những tên tham quan khi chúng dồn anh vào bước đường cùng. Khi chúng ta đọc lại tác phẩm “Bước đường cùng” của nhà văn Nguyễn Công Hoan hoặc tác phẩm “Tắt đèn” của cụ Ngô Tất Tố, chúng ta cảm thấy dường như xã hội bây giờ, xã hội Việt Nam dưới “triều đại Cộng Sản” có vẻ như là “tồi tệ” hơn xã hội Việt Nam dưới thời nửa phong kiến, nửa thuộc địa. Những tay cường hào ác bá trong thời thực dân Pháp cai trị trên đất nước Việt Nam dẫu cho có tàn ác, nhưng mức độ tàn ác vẫn không bằng những tên cường hào ác bá mới trong thời đại Cộng Sản Việt Nam cai trị. Những tên cường hào ác bá đỏ này vừa gian ác mà còn có nhiều thủ thuật ăn cướp của người dân quê tinh vi hơn, đốn mạt hơn mà còn được sự hỗ trợ bởi những tên công an côn đồ để làm cho người dân quê thấp cổ bé miệng trở nên trắng tay và trở thành nghèo mạt rệp. Những người dân oan ở các công viên Mai Xuân Thưởng, Lý Tự Trọng ở Hà Nội hoặc những dân oan ở tại Sài Gòn và các thành phố lớn đã bao năm rồi đi khiếu kiện, nhưng “cánh cửa công đường” của các “quan Cộng Sản Việt Nam” vẫn im ỉm đóng. Có nhiều người đã đi khiếu kiện cũng đã mấy chục năm rồi. Thật là xót xa cay đắng cho đồng bào Việt Nam ở thôn quê. Cho nên cái “thiên đường Cộng Sản” mà nhà văn Dương Thu Hương, một người trưởng thảnh từ trong chế độ Cộng Sản, hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình cho lý tưởng Cộng Sản ấy, cuối cùng cũng ngậm ngùi mà than rằng cái thiên đường ấy chỉ là “thiên đường mù” như một tác phẩm của bà.