Có nhiều ông
nhiều bà nhân danh “đạo đức” lên án những người phụ nữ bán thân. Ủa,
lạ quá thật. Người ta bán cái của người ta có chứ đâu có lấy của
người khác để bán đâu mà lên án. Bao giờ mà người ta đi ăn trộm, ăn
cướp rồi đem bán thì có lên án tôi cũng không phản đối làm chi. Ngay
trên đất nước Hà Lan thì đây là một “nghề” hẳn hoi và được sự cho
phép của chính quyền. Những người phụ nữ bán thân được cấp giấy
phép hành nghề, hàng năm đóng thuế đầy đủ theo luật định và được
khám sức khỏe thường xuyên để bảo đảm rằng sức khỏe tốt, không bị
bệnh để lây lan cho người khác.
Translate
Thứ Hai, 17 tháng 9, 2018
Chuyện chó.
Bây giờ việt
cộng ra lệnh dân không được ăn thịt chó. Tôi có câu chuyện về ăn thịt
chó kể hầu chư vị.
Trước năm 1975,
gia đình tôi rất yêu thương chó và không bao giờ ăn thịt chó cả. Đây
là tôi nói trước năm 1975, khi gia đình tôi sống dưới chế độ Việt Nam
Cộng Hòa, cuộc sống đầy đủ. Nhà tôi có nuôi một con chó rất khôn
ngoan mà ba tôi đặt tên là Kiki. Nói vể sự khôn ngoan của Kiki thì
nhiều vô kể và gia đình tôi thương yêu nó như một thành viên thân thiết
nhất của gia đình. Cứ mỗi buổi chiều, nó nằm sát nền gạch, tai áp
sát xuống dưới nền nhà. Nghe tiếng xe của ba tôi đi làm về từ đầu xa mà chúng tôi chưa nghe được nhưng
Kiki đã nhận biết. Nó ngoảy đuôi và phóng ra đường, miệng rên rên lên
thấy rất là thương. Một lát sau, ba tôi lái xe đi đàng trước từ từ,
nó chạy theo đàng sau. Khi ba tôi vừa xuống xe là nó đã chạy đến hôn
liếm ba tôi, miệng rên lên hư hử. Khi khách đến nhà nó không sủa nhưng
lẻo đẻo theo sau. Khách ở nhà trên, nó ở nhà trên, khách xuống nhà
dưới, nó xuống nhà dưới. Khách đến ngồi trên ghế salon là nó nằm
dài dưới chân, mắt lim dim. Ba tôi nói thử lại xách món đồ gì đó
trong nhà đi ra nhưng chẳng ai dám làm. Ngày ba tôi bị lũ việt cộng
vào ăn cướp bắt đi ở tù là Kiki bỏ ăn nhịn đói để chết. Kiki chết
rồi cả nhà ai nấy đều thương xót và khóc một con vật quá sức trung
nghĩa.
Chính bản thân
của tôi phá lệ ăn thịt chó một lần. Hồi ấy, việt cộng về đang no
đủ bị chúng làm cho đói khổ đau thương nên thèm thuồng đủ thứ cả.
Có một người quen làm thịt chó mời nhậu. Tôi cũng đến để tham gia.
Ngồi uống rượu và vừa cầm đũa lên để gắp miếng thịt chó bỏ vào
miệng, hình ảnh Kiki thân yêu hiện ra rõ mồn một trong đầu. Tôi bụm
miệng mình chạy ra ngoài xa để ói và lòng tự dặn lòng từ nay về
sau sẽ không bao giờ ăn thịt chó nữa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)