Người cộng sản thường có nhiều ước mơ mà
chúng hay gọi là “ước mơ cháy bỏng”. Ước mơ cháy bỏng thời còn “mồ
ma” nhà nước Liên Xô – mà chúng gọi
là thành trì xã hội chủ nghĩa – là tiến tới thiên đường cộng sản. Đây
là một thiên đường người cộng sản vẽ ra: nơi đó không còn cảnh người
bóc lột người, làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu. Người dân Liên Xô đi hoài không thấy thiên
đường đâu cả mà chỉ thấy đói khổ triền miên nên tiện tay lật nhào
cái nhà nước thành trì xã hội
chủ nghĩa Liên Xô ấy xuống hố. Tiếp theo một loạt các nước cộng sản
Đông Âu cũng chơi theo người dân Liên Xô. Liên Xô và các nước Đông Âu
thiệt là “chơi khó” cho hệ thống cộng sản thế giới.
Đám cộng sản còn lại thấy vậy mới sảng
hồn, tá hỏa tam tinh. Chúng muốn chuyển sang kinh tế tư bản nhưng lại
sợ mất quyền lực. Chúng đề ra cái gọi là “kinh tế thị trường theo
định hướng xã hội chủ nghĩa”. Kinh tế thị trường làm cho các nước cộng sản còn lại phát triển
nhiều hơn, giàu có hơn nhưng phải nuôi báo cô cái đám kinh tế quốc
doanh nên sự phát triển cũng ì à ì ạch chứ không có sự phát triển như vũ
bão của các nước có nền kinh tế
tư bản. Có thể ví von “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội
chủ nghĩa” như một con quái vật kỳ dị có cái đầu là đầu con
rồng nhưng cái đuôi là đuôi của
loài chồn cáo.