Cũng
đã lâu rồi, tôi có thói quen gọi Trung Cộng là Trung Cộng mà không gọi chúng là
Trung Quốc cũng như gọi Việt Cộng là nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam chứ dứt
khoát không thể nào gọi là chính phủ Việt Nam. Lý do rất là đơn giản bởi lẽ hai
nhà cầm quyền của hai nước này là thuộc Cộng Sản mà tôi là người xem Cộng Sản như là những kẻ tàn ác, thủ
đoạn gian manh, không có tính người. Chỉ đơn giản vậy thôi.
Tôi
luôn luôn tâm niệm trong lòng mình là phải phân biệt rạch ròi lằn ranh quốc
cộng. Nếu có ai hỏi khi Võ Nguyên Giáp là một đại tướng của Cộng Sản Việt Nam
chết, trong lòng tôi có cảm tình gì không. Là một người quốc gia, khi kẻ thù
của mình chết đi dĩ nhiên là phải vui nhiều nhiều lắm. Sau năm 1975, có một
phóng viên ngoại quốc hỏi Võ Nguyên Giáp: “Ông có cảm thấy hối tiếc khi
trong cuộc chiến tranh vừa qua cả mấy triệu người dân hai miền Nam Bắc bị
chết?” Không ngần ngại, Võ Nguyên Giáp đã trả lời: “Không hối tiếc”. Một con
người coi mạng sống của đồng bào mình như cỏ rác, không cảm thấy ân hận miễn là
đưa cuộc chiến tranh đến thành công là miền Nam hoàn toàn bị nhuộm đỏ, hoàn
toàn bị Cộng Sản hoá thì làm sao mà có thể tôn trọng được. Sau năm 1975, Võ
Nguyên Giáp đã bị đảng Cộng Sản Việt Nam chơi một vố hơi đau. Từ một đại
tướng, chúng đã “giáng chức” và cho làm công việc chăm sóc bà mẹ trẻ em. Những
câu ca dao dân gian truyền tụng về việc này: