Ngày 29 tháng 3 năm 1975,
ngày thành phố Đà Nẵng thân yêu bị mất vào tay Cộng Sản, một ngày không bao giờ
quên.
Tôi còn nhớ vào tháng 3
năm 1975, lúc ấy tôi đang học ở Huế. Vào khoảng ngày 12 tháng 3, đồng bào ở
Quảng Trị đã ùn ùn kéo vào thành phố Huế. Thật ra, lúc ấy ở Quảng Trị chưa có
tiếng súng của địch quân nổ, nhưng bấy giờ thành phố Ban Mê Thuộc, một thành phố
của cao nguyên Trung Phần đã bị mất vào tay của địch quân. Cộng Sản Việt Nam
vốn là những tên giỏi về mặt tuyên truyền. Chúng đã cho những tên nằm vùng phao
những tin đồn nhảm trong dân chúng khiến người dân mặc dù chưa nghe tiếng súng
nổ mà đã bỏ nhà cửa để chạy trốn Cộng Sản, chạy trốn như chạy trốn những loài
thú dữ hung bạo. Vào ngày 14 tháng 3 thì Huế cũng bắt đầu bỏ chạy. Người ta bỏ
Huế để đi vào Đà Nẵng bằng đủ mọi phương tiện như xe đò, xe Honda, xe tải hoặc
thậm chí sử dụng cả phương tiện xe đạp để chạy. Gia đình tôi ở Đà Nẵng nhưng vì
tôi quyến luyến một người bạn thành thử cứ chần chờ chưa về để thuyết phục bạn
tôi cùng tôi vào Đà Nẵng, nhưng người bạn nhất quyết ở lại Huế cùng gia đình
nên tôi phải đi một mình. Ngày tôi về Đà Nẵng là ngày 18 tháng 3 năm 1975. Vào
ngày này thì người Huế đi đã nhiều nhưng số lượng người vẫn cứ ùn ùn bỏ Huế để
mà đi nhiều vô kể vì người dân Huế vẫn còn bị ám ảnh bởi những màn thảm sát man
rợ của Việt Cộng hồi Tết Mậu Thân. Sáng 18 tháng 3 tôi ra bến xe Huế để kiếm xe
đò về Đà Nẵng nhưng xe đò quá đông nên không có chỗ. Tôi quyết định dùng xe đạp
để đi.