Hôm nay định nghỉ ngơi một bữa, không viết lách gì cả mà chỉ làm thơ. Mấy hôm nay trời Cali vào thu, không khí mát dịu và lòng người cũng dịu hẳn đi. Và tôi cũng có nhiều điều vui trong lòng. Có cái mình tưởng rằng đã mất đi vĩnh viễn không bao giờ có thể có lại được, thế nhưng mấy hôm nay đã nhận lại một cách trọn vẹn, đầy đủ, hỏi là con người ai là không cảm thấy vui khi điều này xảy ra.
Định nghỉ ngơi và làm thơ nhưng lại không nghỉ được mới khổ chứ. Đang vui trong lòng, vào xem một số blog cũng như một số status của các facebooker, lửa giận bỗng nổi lên phừng phừng. Khi vào blog Nguyễn Tường Thụy thấy tin cô bé Nguyễn Phương Uyên bị một tên công an có hành động sàm sỡ một cách du côn, đốn mạt và mất dạy, không ai là không cảm thấy tức giận một lũ côn đồ vô đạo đức và vô liêm sỉ. Không thể nào dịu giọng khi nói về những tên côn đồ ăn lương từ tiền thuế của người dân. Người dân đóng thuế là để cho những tên này giữ gìn an ninh trật tự công cộng, là để bảo vệ người dân chứ đâu phải đóng thuế để rồi chúng quay lại đàn áp, giở thói du thủ du thực, vô lương đối với người dân thấp cổ bé miệng.