“I have a dream!”. Niềm mơ ước của Martin Luther King
đã trở thành hiện thực và ông đã trở nên nhân vật mà hàng năm Hoa
Kỳ vẫn dành
riêng một ngày để tưởng niệm ông.
Người Việt Nam
tỵ nạn Cộng Sản đã 38 năm xa xứ, xa quê cha đất tổ, xa làng mạc phố
phường, xa những kỷ niệm thiết thân của mình với quê mẹ Việt Nam vẫn
cứ hoài hoài vọng quê hương mình thanh bình để rồi trở lại quê hương,
nhưng cứ mỗi mùa xuân để hy vọng rồi lại tắt lịm niềm mơ... Mơ ước
vẫn cứ mãi là mơ ước mà niềm đau mỗi năm trôi qua lại cứ mỗi dâng
trào khi nhìn lại quê mẹ Việt Nam vẫn cứ mãi ngút ngàn những tang
tóc đau thương dài vô tận...
Những người dân
oan đầy rẫy ở Hà Nội và Sài Gòn mà xuân về không chốn nương thân vì
nhà cửa ruộng vườn đã bị cướp sạch. Những tù nhân lương tâm vẫn đang
ở trong chốn lao lung. Những em bé đến trường qua suối bằng phương
tiện đu dây mà ăn thì bữa no bữa đói. Những cụ già vẫn còng lưng để
kiếm miếng ăn bên cạnh những cán bộ tư bản đỏ ăn uống thừa mứa.
Những khu nhà ổ chuột ngập ngụa rác bẩn bên cạnh những villa sang
trọng đắt tiền. Bất công xã hội cứ mỗi ngày mỗi chồng chất theo
cấp số nhân.
Thương xót thay
cho quê mẹ Việt Nam! Chắc hẳn rằng nước mắt mẹ nay đã khô cằn vì đã
khóc quá nhiều cho đàn con của mẹ:
Kẻ ở đất người
kẻ chốn lao lung
Đàn con của mẹ mãi hoài cay đắng
Nước mắt của mẹ
nay đà khô cạn
Chỉ biết khóc
thầm trong nỗi đắng cay...
Xuân mới lại về. Cầu mong quê mẹ sẽ sớm đổi
thay để đàn con lại về quây
quần bên mẹ Việt Nam, sẽ lau khô dòng lệ của mẹ
để mùa xuân mãi mãi hiện diện trên đất mẹ đã quá nhiều thương đau.
Phi Vũ
02/08/13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét