Chúng ta
hãy quay về quá khứ từ khi Lenin làm nên nhà nước cộng sản đầu tiên
trên thế giới mà chúng gọi là cuộc “cách mạng tháng 10” thì người
dân ở các nước Liên Xô cũ bị lâm vào những cảnh đau thương vô cùng
tận. Những trận thảm sát người man rợ, những đoàn tù bị đày đọa ở
vùng Tây Bá Lợi Á trong cái rét lạnh kinh hoàng, biết bao nhiêu người
phải chết vì lạnh, vì đói khát,, vì bệnh tật mà không được chúng
cứu chữa. Những bàn tay đẫm máu người vô tội của Lenin, Stalin,
Krutchev tưởng không cần phải nhắc lại vì lịch sử thế giới đã viết
không biết bao nhiêu sách để nói về chúng.
Đến năm 1949, Mao Trạch Đông lập nên nhà nước cộng sản tại Tàu mà
chúng ta thường gọi là tàu cộng để phân biệt với Trung Hoa Dân Quốc
là một chính phủ dân chủ, tự do ở Đảo Quốc Đài Loan do Thống Chế
Tưởng Giới Thạch lập ra. Cùng
năm đó, Mao Trạch Đông xua quân xâm chiếm Tây Tạng mãi đến ngày hôm nay
Tây Tạng vẫn còn bị chúng cai trị, Đức Đạt Lai Lạt Ma phải lưu vong.
Khỏi nói đến sự tàn ác của Mao Trạch Đông đối với ngưởi dân Tàu,
với người dân Tây Tạng, với người dân Mãn Châu và người dân Uyghur.
Bàn tay của Mao Trạch Đông còn đẫm máu kinh hoàng hơn của Lenin,
Stalin, Krutchev. Rồi đến thời Đặng Tiểu Bình, tên này còn khủng
khiếp hơn. Sự kiện Thiên An Môn là một trận thảm sát kinh hoàng với
sinh viên Bắc Kinh mà thế giới đã từng lên án, khỏi cần phải nhắc
lại.
Sau khi Đệ Nhị Thế Chiến
chấm dứt năm 1945, nước Đức chia làm hai: một nửa thuộc tư bản, một
nửa thuộc cộng sản. Thành phố Bá Linh cũng chia làm hai. Những người
dân Đông Bá Linh bỏ trốn sang Tây Bá Linh đều bị lính Liên Xô xả súng
bắn chết không thương tiếc. Rồi trận thảm sát đẫm máu của Liên Xô
đối với người dân Hungary khi những người dân nước này nổi lên chống
lại cộng sản năm 1956.
Ở Việt Nam, năm 1945, Hồ Chí Minh đã dùng mưu ma chước quỷ để
giành cuộc Cách Mạng Tháng Tám của toàn dân Việt Nam. Rồi đến 1954, đất nước Việt Nam bị
chia làm hai: miền Bắc là cộng sản,. Miền Nam là chính phủ dân chủ
tự do. Ở miền Bắc, Hồ Chí Minh đã rập khuôn theo Liên Xô và Tàu cộng
để làm cuộc gọi là cải cách ruộng đất, biết bao nhiêu địa chủ bị
giết hại ngay cả những địa chủ yêu nước đã dâng cúng tài sản, vàng
bạc cho chúng để chúng kháng chiến. Bao nhiêu đau thương, máu và nước
mắt của người vô tội đã chảy. Sau năm 1975 thì chúng cũng chiếm luôn
cả miền Nam. Thôi thì công nhân viên chức chính phủ Việt Nam Cộng Hòa,
Sĩ quan Việt Nam Cộng Hòa bị đày đọa trong những trại tù ma thiêng
nước độc khỏi cần nhắc lại. Người dân thì bị lùa đi vùng kinh tế
mới ở nơi thâm sơn cùng cốc, cuộc sống đói rét đau thương. Rồi sau
này, chúng làm cuộc gọi là “đổi mới”, đất nước khá hơn một chút
thì cũng là lúc chúng cướp bóc người dân kinh hoàng hơn, trắng trợn
hơn. Những vụ cưỡng chế đất ở Dương Nội, của anh em Đoàn Văn Vươn tại
Thái Bình, của bà con xứ đạo Cồn Dầu rồi bây giờ vụ mới nhất là
tại vườn rau Đồng Hưng. Biết bao nhiêu đau thương ngút ngàn liên miên
xảy ra bởi bàn tay cộng sản.
Có ai chỉ được những cái
tốt đẹp yêu nước thương dân của cộng sản hãy chỉ ra giùm cho tôi đi.
Phi Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét