Bình và Lú là hai thằng hàng xóm nhà ở sát nhau. Từ thuở xa xưa đến nay, tổ tiên của thằng Bình ưa ỷ mạnh và ưa ăn hiếp tổ tiên của thằng Lú, thậm chí tổ tiên của thằng Bình còn ngang nhiên sang chiếm đoạt nhà của tổ tiên thằng Lú và đuổi tổ tiên của thằng Lú ra ở ngoài đường. Nhưng tổ tiên của thằng Lú vốn là những người tài trí vẹn toàn nên lần nào tổ tiên của thằng Bình sang làm bậy đều bị ... dập te tua.
Đó là chuyện từ thuở xa xưa, thời mà người Anh chia verb ở past time. Còn thời nay thì đau đớn thay, đến đời của thằng Lú thì quả thiệt như tên của hắn, hắn vừa lú mà cũng vừa ngu. Thằng hàng xóm vào nhà của hắn ăn trộm, ăn cướp mà hắn chẳng dám hó hé tiếng nào cả. Câu nói cửa miệng của thằng Lú là nhà của... tao có chủ quyền không tranh cãi, và chúng tôi rất lấy làm quan ngại... Úi chu cha cái đồ ngu!
Đó là chuyện từ thuở xa xưa, thời mà người Anh chia verb ở past time. Còn thời nay thì đau đớn thay, đến đời của thằng Lú thì quả thiệt như tên của hắn, hắn vừa lú mà cũng vừa ngu. Thằng hàng xóm vào nhà của hắn ăn trộm, ăn cướp mà hắn chẳng dám hó hé tiếng nào cả. Câu nói cửa miệng của thằng Lú là nhà của... tao có chủ quyền không tranh cãi, và chúng tôi rất lấy làm quan ngại... Úi chu cha cái đồ ngu!
Có thằng Mỹ chẳng phải là hàng xóm và còn ở rất xa, thấy thằng Bình ăn hiệp thằng Lú quá thể bèn nhảy vào can thiệp. Nếu là một thằng khôn ngoan thì có thể mạnh miệng tố cáo thằng Bình, nhưng đàng này lại khác. Hắn ấp a ấp úng nói là hai bên hay giữ bình tĩnh đừng làm xảy ra xung đột không tốt. Có cái nhà không biết giữ, người ngoài ngứa mắt vào can thiệp mà mở miệng nói như chuyện của người ta. Không biết cái thằng Lú này hắn ăn cái giống gì mà ngu hết chỗ nói.
Tội nghiệp ông bà tổ tiên của hắn khổ nhọc tạo dựng cơ đồ nay lại sản sinh ra cái thằng vừa lú lại vừa ngu.
Phi Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét