Hồi tôi học lớp
Đệ Lục Trung học, tôi được học bài thơ “Thăng Long thành hoài cổ” của
Bà Huyện Thanh Quan. Có lẽ đây là bài thơ nói về Thăng Long tức Hà
Nội ngày nay của nhà thơ Bà Huyện Thanh Quan hay nhất, đọc xong làm
xúc động lòng người.
Thăng Long thành
hoài cổ
Tạo hóa gây chi
cuộc hí trường
Đến nay thắm
thoát mấy tinh sương
Lối xưa xe ngựa
hồn thu thảo
Nền cũ lâu đài
bóng tịch dương
Đá vẫn trơ gan cùng
tuế nguyệt
Nước còn cau mặt
với tang thương
Nghìn năm gương
cũ soi kim cổ
Cảnh đấy người
đây luống đoạn trường
Bà Huyện Thanh
Quan.
Kính thưa Bà
Huyện Thanh Quan,
Con là một kẻ
hậu bối sống sau bà cả gần 200 năm, hiện đang xa cách quê hương Việt
Nam cả nửa vòng trái đất, khi đọc lại bài thơ của Người, lòng con
vẫn cứ mãi ngậm ngùi. Quê hương Việt Nam của con giờ đây đang trong
thời kỳ gian khó nhất. Cả một dải giang sơn gấm vóc mà cha ông khổ
công gầy dựng đang càng ngày càng bị cắt xén, càng ngày càng bị
mất dần từng mảnh. Hình hài quê mẹ Việt Nam đang càng ngày càng bị
biến dạng. Người dân Việt Nam đang càng ngày càng bị bách hại, càng
ngày càng bị đày ải trong cùng cực lầm than. Lần đầu tiên trong lịch
sử của dân tộc Việt Nam xuất hiện từ “dân oan”. Đó là nỗi thống khổ
của một dân tộc đang bị đày đọa, đang bị bách hại bởi một lũ người
bội phản tổ tiên, bội phản những giá trị đạo đức truyền thống của
dân tộc. Đất nước đang dần dần bị rạn vỡ trong niềm chua xót khôn
nguôi của những ai còn nghĩ về tiền đồ của quê hương, của dân tộc.
Đất nước Việt
Nam rồi đây sẽ đi về đâu?
Phi Vũ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét