Có một hôm em
bảo em ghét anh
Ta ngạc nhiên
ta làm gì mà em ghét
Em lại bảo bây
giờ hết ghét
Nó thoảng qua như
cơn gió mùa thu
Em lại bảo sao em
buồn quá
Nỗi buồn vu vơ
xâm chiếm cả lòng em
Em lại bảo hay
anh hãy làm thơ
Cho em đọc xua đi
nỗi sầu lặng lẽ
Ta đây cũng chẳng
có gì vui
Cũng thấy buồn
khi chiều về nắng xế
Thân lữ thứ xa
quê hương nghìn dặm
Nặng trĩu lòng
nỗi nhớ quê hương
Ta chỉ trách bàn
tay ta quá nhỏ
Không thể nào để
em gởi niềm tin
Chỉ ước mơ mình
trở thành cánh én
Để bay về gởi
tặng một mùa xuân...
Phi Vũ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét