Translate

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Tài nguyên thiên nhiên.

Tài nguyên thiên nhiên của đất nước là có giới hạn. Nếu làm người lãnh đạo của một quốc gia biết sử dụng những tài nguyên này để làm lợi cho quốc gia, dân tộc, mang lại lợi ích dân sinh thì những kết quả thu được từ tài nguyên sẽ có những ích lợi đến đất nước. Còn nếu những thu nhập từ tài nguyên chỉ bỏ vào túi tham của những người đứng đầu thì quốc gia cũng như người dân sẽ không được gì cả mà tài nguyên thì càng ngày càng cạn kiệt đi.

Nhìn các nước ở Trung Đông như Dubai và Liên Hiệp Các Tiểu Vương Quốc Ả Rập Thống Nhất  hoặc Brunei ở Đông Nam Á, ta thấy những nước này là những nước có trữ lượng dầu hỏa dồi dào và mức sản xuất rất là nhiều. Có một điều đáng quý là ở những nước này, lợi nhuận từ việc sản xuất dầu hỏa đã cung ứng cho toàn thể người dân sống trong nước có một cuộc sống đầy đủ cũng như cung ứng cho toàn dân một nền học vấn miễn phí tốt đẹp. Ở những nước này, khi con em đến tuổi đến trường, chính quyền đã lo chu tất việc học cho đến lúc trưởng thành qua khỏi bậc đại học. Muốn học cao hơn nữa chính phủ vẫn lo đầy đủ. Kết quả là toàn dân được hưởng một cuộc sống đầy đủ cũng như một nền học vấn tuyệt vời. Nếu sau này nguồn tài nguyên này cạn kiệt thì những nước này sẽ có vốn quý là những con người với một nền học vấn cao sẽ làm cho quốc gia càng ngày càng giàu có, thịnh vượng hơn.


Nhìn về Việt Nam, nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam luôn tự hào là đất nước Việt Nam có “rừng vàng biển bạc”, có tài nguyên dầu hỏa khai thác đã và đang khai thác, có tài nguyên  khoáng sản phong phú, thế nhưng người dân và đất nước không được hưởng những phúc lợi từ việc khai thác tài nguyên này mà tất cả đều đi vào túi của những tay chóp bu Cộng Sản đang nắm giữ vận mạng đất nước và vận mạng người dân. Tài nguyên thì càng ngày càng cạn kiệt mà đất nước thì càng ngày càng nghèo còn lũ lãnh đạo thì càng ngày càng giàu sụ.

So sánh giữa các nước ở Trung Đông hoặc Brunei với đất nước Việt nam dưới bàn tay cai trị của Cộng Sản Việt Nam, ta thấy là hai thái cực cách xa nhau một trời một vực. Một bên dùng tài nguyên thiên nhiên đem lại phúc thái dân sinh, một bên dùng tài nguyên thiên nhiên bỏ vào túi để làm giàu riêng cho mình mà không nghĩ đến đất nước và người dân.

Trông người rồi nghĩ đến ta, lại thấy căm hận bè lũ bất lương đang hút máu hút mủ người dân cũng như tài nguyên của Tổ Quốc.

Phi Vũ

Ngày 21 tháng 7 năm 2013

Không có nhận xét nào: